Nguyên Tôn

Chương 2: Nguyên văn



Bên trong nội điện đã hoàn toàn yên tĩnh, không khí bị đè nén tới mức khiến cho người ta không thở nổi.

Chu Nguyên nhìn về phía Chu Kình đang ngồi bên cạnh, nửa bên mặt uy nghiêm của hắn lúc này lại lộ ra vẻ vô lực lẫn sa sút, rõ ràng, chuyện năm đó xảy ra với mình đã tạo thành đả kích cực kỳ lớn đối với hắn.

Con trai ruột của mình bị kẻ thù cướp lấy khí vận, phá đi căn cốt ở ngay trước mặt mình, còn bản thân thì lại bất lực, có thể tưởng tượng, đây là nỗi sỉ nhục của bất kỳ vị phụ thân nào trên đời này.

Chu Nguyên cắn chặt môi, hắn biết rõ tính tình của Chu Kình, cảm thấy khi đó nếu như không phải vì để bảo toàn tính mạng của vô số con dân Đại Chu, thì e rằng hắn thật sự sẽ chọn cách ngọc thạch câu phần cùng Vũ vương.

- Hóa ra đây chính là lý do vì sao bát mạch của con mãi không xuất hiện, khó có thể tu luyện, thủ đoạn của Vũ vương này thật đúng là độc ác.

Chu Nguyên nhìn về phía đoàn đỏ sậm đang khẽ cựa quậy trong lòng bàn tay của mình, trong mắt ánh lên vẻ phẫn nộ.

Vũ vương này, chiếm lấy khí vận của hắn, hủy đi thánh long của hắn. Thế mà còn chưa chịu thôi, cư nhiên còn muốn nhổ cỏ tận gốc, khiến hắn bị trúng oán long độc, ép hắn vào con đường chết.

Hơn nữa, điều khiến cho Chu Nguyên tức giận nhất chính là mẫu hậu của hắn cũng vì chuyện này mà đại thương nguyên khí, chỉ còn sống được không tới mười năm.

Chu Nguyên hít sâu một hơi, chậm rãi áp chế cơn thịnh nộ trong lòng xuống, nhìn về phía Tần Ngọc mặt mày tái nhợt đã nằm mê man ở bên cạnh, lòng đau như đao cắt, hỏi:

- Phụ vương, vậy mẫu hậu phải làm sao bây giờ? Thọ mệnh của người…

Chu Kình im lặng hồi lâu mới chậm rãi nói:

- Trong thiên địa này có loại thiên tài địa bảo có thể gia tăng thọ mệnh, nếu như có thể tìm được thì có thể kéo dài tuổi thọ của mẫu hậu con, thế nhưng…

Nói tới đây, Chu Kình lại cười khổ nói:

- Loại thiên tài địa bảo thế này vô cùng hiếm có, ta đã dốc hết nhân lực của Đại Chu ta để tìm kiếm, nhưng vẫn không có thu hoạch gì.

- Đại Chu chúng ta đã không được như năm đó, hôm nay chỉ có thể rút về một góc, chỉ có thể miễn cưỡng tự bảo vệ mình mà thôi.

Chu Nguyên siết chặt bàn tay, lúc này, hắn rốt cuộc cũng hiểu được điểm tốt của có được sức mạnh, nếu như hắn có thể cố gắng đạt được lực lượng mạnh thì cho dù có rơi vào tuyệt cảnh hiểm nguy thế nào đi nữa, hắn cũng có thể đi tìm, tìm kiếm loại thiên tài địa bảo có thể kéo dài thọ mệnh.

Chỉ là trong cơ thể vẫn không xuất hiện bát mạch, khiến cho hắn ngay cả khả năng tự bảo vệ bản thân cũng không có.

Chu Nguyên cắn răng, trầm giọng nói:

- Phụ vương, ta thật sự không thể trở thành nguyên sư sao?

Mẫu hậu của hắn vì hắn mà hao tổn tinh huyết, tự giảm thọ mệnh, hắn thân là con của người, sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Hơn nữa… tất cả những gì Vũ gia đã làm với hắn và Đại Chu bọn họ, nếu như vẫn chưa biết thì thôi, nhưng hôm nay đã biết rồi, món nợ này, sao có thể dễ dàng bỏ qua như thế.

Nhưng tất cả những chuyện này đều phải thành lập dựa trên cơ sở hắn có đủ thực lực đi đã.

Mà trong thiên địa này, những người nắm giữ lực lượng mạnh nhất đương nhiên chính là nguyên sư!

Nghe thấy Chu Nguyên nói vậy, Chu Kình khẽ nhíu mày, giống như đang cân nhắc điều gì, hồi lâu sau, hắn mới thấp giọng hỏi:

- Con thật sự không muốn từ bỏ sao?

Chu Nguyên khẽ lắc đầu, những cực khổ bao năm nay, tuy khiến cho hắn chịu đủ mọi loại tra tấn, nhưng lại khiến cho hắn có được sự thành thục và kiên định vượt xa độ tuổi này.

Hắn biết rõ, ngay vào lúc Vũ gia làm phản, cướp lấy khí vận của hắn thì giữa hai bên đã rơi vào tình trạng đến chết mới thôi.

Hôm nay Đại Chu bọn họ có thể giữ được hơi tàn hoàn toàn là vì lời thề Vũ vương đã lập khi đó, thử nghĩ xem, một khi thời hạn trăm năm đã tới, Vũ vương nhất định sẽ là người đầu tiên huyết tẩy Đại Chu bọn họ để cắt đứt hậu hoạn.

Cho nên, muốn thay đổi kết quả này, bản thân hắn nhất định phải có đủ lực lượng mới được.

Chu Kình cũng có chút vui mừng vì sự kiên định của Chu Nguyên, sau khi im lặng hồi lâu, hắn mới vỗ mạnh lên vai của Chu Nguyên, nói:

- Tốt lắm! Không vì những lời bên ngoài mà từ bỏ, không hổ là con trai của Chu Kình ta! Nếu như con đã có mong ước này, phụ vương nhất định sẽ dốc sức giúp con!

- Phụ vương có cách?

Nghe thấy Chu Kình nói vậy, hai mắt của Chu Nguyên lập tức sáng ngời, vui mừng hỏi lại.

Chu Kình khẽ gật đầu, sau đó lại cười khổ một tiếng rồi nói:

- Con cũng đừng vui mừng quá vội, bởi vì ngay cả ta cũng không thể xác định là cách này rốt cuộc có hiệu quả hay không.

- Đấy là cách gì?

Chu Nguyên nôn nóng hỏi dồn, bộ dạng thế này rốt cuộc cũng giống với sức sống mà một thiếu niên nên có.

- Ba ngày sau chính là ngày tế tổ, lần này, con theo ta cùng nhau đi tế tổ.

Chu Kình không nói rõ ràng, chỉ cười trừ, chợt im lặng một mới nói tiếp:

- Bất quá ta cũng có một điều kiện.

- Điều kiện gì?

Chu Nguyên sững sờ, nghi hoặc hỏi lại.

Chu Kình nghiêm mặt nói:

- Mặc kệ tới lúc đó con có thể khai mạch được hay không, con cũng không thể từ bỏ việc học tập nguyên văn chi đạo, con phải biết rõ, nếu như bát mạch của con vẫn không thể mở được, vậy thì tu hành nguyên văn chính là lối ra cuối cùng của con, mà tu luyện nguyên văn tới mức cao thâm nhất, cũng có hy vọng có thể áp chế được oán long độc trong cơ thể con.

Trong thiên địa này, nguyên sư là nhiều nhất, nhưng cũng không phải duy nhất, mà khai mở biết bao nhiêu lối rẽ riêng trên con đường này, cũng như nguyên văn chi lộ này cũng vô cùng tinh thâm.

Trong khoảng thời gian bát mạch không xuất hiện này, Chu Nguyên cũng làm theo sự sắp xếp của Chu Kình, tu tập nguyên văn nhất đạo này, dù sao thì biết nhiều thứ cũng không thiệt thòi, thật ra rất nhiều nguyên sư cũng học sơ qua một ít nguyên văn.

Chu Nguyên nghe thấy vậy thì khẽ gật đầu, thật ra hắn cũng hiểu được thâm ý trong lời nói của Chu Kình, đó chính là lo lắng nếu như bát mạch của hắn vẫn không xuất hiện, bởi vì không cách nào trở thành nguyên sư mà nản lòng cam chịu, buông tay từ bỏ con đường cuối cùng.

Chu Kình khẽ gật đầu, trên mặt cũng lộ ra nụ cười vui mừng.

- Con cứ nghỉ ngơi một ngày trước đi, ngày mai vẫn đi tới Đại Chu Phủ học, ba ngày sau, ta sẽ đưa con theo tế tổ.

- Được!

Trong giọng nói của thiếu niên tràn ngập sự mong chờ.

Chu Kình mỉm cười sờ lên đầu Chu Nguyên, sau đó ôm lấy Tần Ngọc đã hôn mê, dẫn theo Tần Sư đứng bên cạnh đi ra khỏi nội điện.

Chu Nguyên nhìn về phía bóng lưng của Chu Kình, bóng lưng ngày thường lúc nào cũng uy nghiêm kia, lúc này lại lộ ra vẻ bất lực lẫn già cỗi khiến lòng người nhói đau, hắn biết rõ phụ vương trước kia hẳn cũng mang theo hùng tâm tráng chí, nhưng lại bị hiện thực tàn khốc từng chút mài mòn không còn sót lại gì.

Mà kẻ gây ra tất cả những chuyện này, chính là Vũ vương.

Chu Nguyên mím chặt môi, trên gương mặt có vẻ văn nhược non nớt cũng xuất hiện vẻ lạnh lùng.

- Vũ gia, Vũ vương… những món nợ này, sau này ta sẽ đòi lại từng chút một!

Ngày hôm sau.

Ánh ban mai chiếu rọi khắp chốn, Chu Nguyên được một đội hộ vệ bảo hộ đi ra khỏi hoàng cung, đi thẳng về khu tây bắc Đại Chu thành, tọa lạc ở nơi đó chính là Đại Chu Phủ.

Cái gọi là Đại Chu Phủ đó chính là do Chu Kình tự mình hạ lệnh lập nên vào mấy năm trước, đồng thời cũng triệu tập cao thủ trong quân tới làm đạo sư, mà những sinh viên mà Đại Chu Phủ thu nhận cũng không phân biệt địa vị cao hay thấp, cho dù là bình dân đi nữa, chỉ cần có thiên phú thì vẫn có thể được cho phép tiến vào Đại Chu Phủ tu hành.

Mấy năm gần đây, Đại Chu Phủ đã bồi dưỡng được không ít nhân tài cho Đại Chu, cho nên địa vị của nó cũng càng ngày càng lên cao ở trong Đại Chu vương triều, cho nên dù là điện hạ như Chu Nguyên cũng tới nơi này học tập.

Ở cửa lớn của Đại Chu Phủ, phòng vệ vô cùng sâm nghiêm, những hộ vệ thân mặc giáp trụ kiểm tra kỹ càng thân phận bài của những người ra vào nơi đây, bất quá phần trình tự này Chu Nguyên tự nhiên được miễn, ở bên trong Đại Chu thành này, sợ là không ai mà không biết vị điên hạ là hắn.

- Bái kiến điện hạ!

Cho nên khi Chu Nguyên đi tới chỗ cửa lớn thì những thủ vệ kia đều cung kính quay sang cúi người hành lễ với hắn.

- Điện hạ.

Nơi này còn có không ít học viên của Đại Chu Phủ ra vào, lúc này đều mỉm cười nhìn về phía Chu Nguyên, trên mặt có vài phần tôn kính.

Chu Nguyên cũng mỉm cười ôm quyền đáp lễ, hắn biết rõ, những học viên này phần lớn đều có thân phận bình dân, cho nên bọn họ đều tôn kính hắn, hơn nữa nhờ có phụ vương của hắn lập nên Đại Chu Phủ, khiến cho những bình dân như bọn họ cũng có cơ hội được đề cao địa vị, thay đổi số mệnh.

Đại Chu Phủ, tây uyển.

Bên trong một giáo đường rộng rãi sáng ngời, sắp xếp từng dãy bàn sách chỉnh tề ngăn nắp, trước bàn sách, rất nhiều thiếu niên thiếu nữ đều ngoan ngoãn ngồi im, không khí vô cùng an tĩnh.

Ở bàn sách hàng đâu, Chu Nguyên cũng yên lặng ngồi ở đó, ở trên bàn của hắn có đặt một ngọc bản trơn bóng, bên cạnh còn đặt một cây bút dài có màu đỏ sậm.

Cây bút này toàn thân như được tạo thành từ hồng ngọc, lông tơ ở phần đầu bút được chế tạo từ phần lông mềm mại nhất của viêm thử, vừa mỏng manh lại lóe lên từng tia sáng, chính là một cây bút nguyên văn.

Nếu như nói việc quan trọng nhất trong vẽ nguyên văn là cái gì thì tất cả mọi người sẽ nói ra ba chữ, bút nguyên văn.

Tất cả nguyên văn đều cần có bút nguyên văn làm môi giới, mới có thể vẽ ra những đường nguyên văn huyền diệu thâm ảo, từ đó dẫn động nguyên khí trong thiên địa, phát huy ra được uy năng cực lớn.

Vậy cho nên, không cần nói cũng biết tầm quan trọng của bút nguyên văn lớn tới cỡ nào, nếu như không có bút linh văn thì dù tạo nghệ của ngươi ở nguyên văn nhất đạo có cao tới đâu đi chăng nữa thì e rằng uy lực của nguyên văn do ngươi khắc họa ra cũng sẽ bị giảm bớt rất nhiều.

Tay Chu Nguyên cầm cây bút nguyên văn màu đỏ này, ánh mắt cũng nhìn về phía trước, nơi đó là một vị giảng sư trung niên đang dùng giọng điệu bình tĩnh giảng bài.

- Cái gọi là nguyên văn, lấy thần hồn làm vật dẫn, hội tụ ở ngòi bút, phác họa nguyên văn, một bút vẽ ra đều phải dùng thần hồn làm mực, cho nên nguyên văn được khắc họa ra mới có thể dẫn động nguyên khí thiên địa.

- Các ngươi phải nhớ kỹ, lúc vẽ nguyên văn, cần phải tĩnh tâm, không được có một chút tạp niệm nào, cầm bút nguyên văn trong tay, biến nó thành một bộ phận trên người, như thế mới có thể khiến cho thần hồn tụ lại nơi ngòi bút, khiến cho bút theo tâm mà động, liền mạch lưu loát.

- ….

- Tiếp theo tiếp tục luyện tập ba đạo nguyên văn mà tháng trước ta đã dạy cho các ngươi, ta hy vọng hôm nay có người có thể thành công hoàn thành một đạo trong số đó.

Sau khi giảng sư giảng bài xong thì lại mở miệng nói.

Mà hắn vừa nói xong thì bên trong thư uyển lập tức vang lên một trận tiếng kêu rên, rất nhiều thiếu niên thiếu nữ đều mặt nhăn mày nhó, chỉ vì luyện tập nguyên này nhìn qua thì tưởng như đơn giản lắm, nhưng sau mỗi lần luyện tập đều khiến cho thần hồn của người đó bị hao tổn, xuất hiện cảm giác mệt mỏi.

- Hừ, kêu than rên rỉ cái gì, ba đạo nguyên văn man ngưu văn, khinh thân văn và thiết phu văn mà ta dạy cho các ngươi cũng chỉ thuộc hàng nhập môn mà thôi.

Nghe thấy những học viên kia than thở, vị giảng sư trung niên kia cũng tức giận nghiêm giọng mắng mỏ, trong giọng nói chỉ toàn vẻ tiếc rèn sắt không thành thép.

Rất nhiều thiếu niên thiếu nữ nhìn thấy giảng sư tức giận thì đều rụt cổ lại, không dám ho he gì nữa, sau đó đều cầm lấy bút nguyên văn của mình, bắt đầu phác họa lên trên ngọc bản ở trước mặt.

Chu Nguyên cũng mỉm cười, tay cầm bút nguyên văn, ngưng thần định tâm, tiếng ầm ỹ chung quanh lập tức bị cách ly sạch sẽ, trong lòng an tĩnh như một mặt hồ sâu, hắn đặt lên trên ngọc bản trơn bóng kia, trong mi lộ ra quang mang, ngay sau đó, ở trên đầu bn cũng có hồng quang leo loét lóe lên.

Chu Nguyên hạ bút, đầu bút chậm rãi xẹt qua trên ngọc bản kia, để lại từng đạo nguyên ngân phức tạp, những vết ngấn tựa như sừng linh dương, phát ra một loại ý vị lạ kỳ, mà khi chúng nó hợp lại cùng một chỗ thì lại giống như mang theo một loại lực lượng thần kỳ nào đó.

Mỗi một đạo nguyên văn đều do vô số nguyên ngân hợp lại mà thành, bình thường mà nói thì nguyên văn có càng nhiều nguyên ngân thì phẩm và uy lực của nó lại càng mạnh hơn.

Mà thứ Chu Nguyên đang vẽ bây giờ chính là thiết phu văn trong số ba đạo nguyên văn kia, đây chỉ là nguyên văn cấp nhập môn, có được chừng hơn trăm đạo nguyên ngân, bất quá, muốn khắc họa được trọn vẹn hơn trăm đạo nguyên ngân phức tạp kia ra thì hiển nhiên cần phải luyện tập rất nhiều lần.

Ngòi bút của Chu Nguyên giống như nước chảy, lặng lẽ lướt nhanh, không chứt đứt quãng, có một loại mỹ cảm tựa như hành vân lưu thủy.

Trong một năm này, bởi vì bát mạch trong cơ thể của hắn không xuất hiện, cho nên gần như toàn bộ thời gian hắn đều dùng để học tập nguyên văn, cho nên ở phương diện này, hắn cũng có vốn liếng hơn nhiều so với các học viên khác.

Đương nhiên, điều quan trọng nhất chính là hắn có thể cảm giác được rõ ràng, thần hồn của hắn có lẽ cũng vượt xa người thường, xem ra tuy rằng năm đó hắn bị cướp đoạt khí vận, gốc rễ thánh long bị hủy, nhưng may mắn chính là không đả thương luôn cả thần hồn của hắn, hẳn là lúc ấy hắn hãy còn quá nhỏ, thần hồn cũng chưa ngưng hiện, cho nên mới tránh được một kiếp.

Ngòi bút lướt nhanh, mấy phút sau, nương theo bàn tay thon dài của Chu Nguyên khẽ kéo nghiêng xuống, trên ngọc bản trước mặt hắn chợt lóe lên một vầng hào quang, chỉ thấy ở trên đó có một đạo nguyên văn phức tạp mà tràn ngập ý nhị chậm rãi thành hình.

- Tốt lắm, không tệ chút nào, văn tích tràn đầy, hạ bút có thần, đạo thiết phu văn này có thể xem như tác phẩm thành công xuất sắc.

Mà ngay lúc Chu Nguyên hoàn thành thì có một tiếng cười tán thưởng vang lên bên cạnh hắn.

Chu Nguyên ngẩng đầu nhìn lại thì chỉ thấy không biết giảng sư đã đi tới bên cạnh mình từ khi nào, đang vui vẻ nhìn nguyên văn trên ngọc bản của hắn với vẻ thích thú thưởng thức.

Những thiếu niên và thiếu nữ khác trong giáo đường cũng đều ngẩng đầu lên nhìn về phía Chu Nguyên, trong mắt ánh mắt theo một chút kinh thán, bọn họ nơi này có người còn chưa hạ bút nữa, kết quả Chu Nguyên người ta đã hoàn thành rồi.

Tâm tình của giảng sư cũng tốt hơn hẳn, quay sang những học viên khác cảm thán:

- Nếu như hiệu suất học tập của các ngươi cũng có thể được như thế thì tốt biết mấy.

Những thiếu niên thiếu nữ khác nghe thấy thế thì đều cười khổ lắc đầu, Chu Nguyên điện hạ rõ ràng rất có thiên phú ở mặt này, sao có thể yêu cầu tất cả mọi người đều được như hắn chứ?

Bất quá, trong số những tiếng cười này đột nhiên lại có một giọng cười quái lạ vang lên.

- Ha ha, giảng sư nói thế là sai rồi, chúng ta chủ yếu đặt nhiều tâm tư trên việc khai mạch cả rồi, đương nhiên không thể dốc toàn tâm toàn lực vùi đầu vào học tập nguyên văn như Chu Nguyên điện hạ được, bằng không thì chẳng phải là không biết nặng nhẹ hay sao?

Tiếng cười này có vẻ khá chói tai, nhất thời khiến cho bên trong giáo đường trở nên im phăng phắc, rất nhiều người đều nhìn sang phía đó.

Chu Nguyên cũng nhướng mày, dõi mắt nhìn sang, sau đó liền nhìn thấy ở cách đó không xa có một thiếu niên mặc cẩm y đang tựa tiếu phi tiếu nhìn về phía hắn, vẻ mặt lười nhác quay quay bút nguyên văn trong tay.

Khóe miệng nhếch lên mang theo chút cười nhạo.
Chương trước Chương tiếp
Loading...