Hôn Nhân Mạnh Mẽ: Sếp Tha Cho Tôi Đi

Chương 48: Chỉ sợ cô bất tỉnh



Khởi động chiếc Hummer, một đường thẳng chạy như điên.

Cảnh cửa biệt thự Tân Hà đã sớm mở rộng ra, đèn đuốc sáng trưng cả căn biệt thự.

Phục Linh được đưa xuống xe mang vào bên trong biệt thự, cả quá trình Đồng Trác Khiêm không giao cho ai hết tự mình làm, nhìn thấy mũi kim tiêm cũng do mình tiêm cho cô, làm xong hết mọi chuyện Đồng Trác Khiêm mở miệng hỏi: “Bọn họ tới chưa?”

“Lão đại, bọn họ đang trên đường đến.” Tề Phàm đứng phía sau trả lời.

Trong mắt hiện lên tia lửa bùng cháy cũng có chút hoang mang, Đồng Trác Khiêm lạnh lùng nói: “Trong vòng ba phút phải có mặt tại đây cho tôi.” Ngữ khí mang tính chất khẳng định không cho phép từ chối.

Vừa dứt lời dưới lầu đã có tiếng bước chân đi tới, Bùi Uyên đang ngủ nửa đêm có người đến kéo chăn ra, mặc dù vậy nhưng cả người vẫn rất tỉnh táo không có chút mệt mỏi.

“Ông Đồng, chào ngài ――”

Bùi Uyên là một người cao to, có thể thấy là một người đàn ông chính trực, chưa kịp nói xong đã bị tiếng nói trầm thấp của Đồng Trác Khiêm: “Đừng có nói nhảm, làm việc quan trọng trước đi, xem cô ấy, cần phải loại bỏ chất độc trong người ra cho lão tử.”

Bùi Uyên là chuyên gia giải độc nổi tiếng cả trong và ngoài nước, những chất độc bình thường hắn không có hứng thú nhưng mà gần đây có nhận được mấy tin tức, có chất độc ở nước ngoài truyền vào, tạm thời ngăn chặn chất độc phát tán thì có thể, cho đến tận bây giờ cũng không thể loại bỏ hoàn toàn.

Hứng thú của hắn ngay lập tức bị khơi dậy, lập tức chạy đến, tính tình của hắn cũng khá cởi mở nghe Đồng thiếu nói như thế cũng không để ý gì, thay bộ đồ tiệt trùng rồi đi vào trong.

Đồng Trác Khiêm cũng tính đi vào trong đã bị Bùi Uyên ngăn lại: “Xin dừng bước, bên trong tạm thời giao cho tôi phụ trách đi.”

Đồng thiếu không nói gì coi như ngầm đồng ý.

Thời gian này mọi người đều đang rất lo lắng, Đồng Trác Khiêm rút ra một điếu thuốc, hút một hơi rồi nhìn vào trong, một hơi lại nhìn vào trong cứ như vậy lập đi lập lại.

Căn phòng hiện giờ Phục Linh đang nằm là căn phòng chuyên dụng trong biệt thự, bên trong đầy đủ thiết bị chăm sóc, chữa bệnh cũng như làm phẫu thuật, bệnh viện chưa chắc đã bằng, vì thế Đồng Trạch Khiêm mới dám đưa Phục linh tới đây trị liệu.

Mọi người không ai nói chuyện, cũng không có bất kì hành động dư thừa gì.

Lúc trên đường đi Đồng phu nhân có gọi điện thoại tới nói là ba mẹ Phục Linh đang ở nhà họ Đồng, có nên nói tình huống của Phục Linh cho họ hay không, Đồng thiếu suy nghĩ một hồi mới nói không cần.

Dù sao kết quả cúi cùng vẫn còn chưa có, nói ra mọi người sẽ bị kích động, không phải tăng thêm nhiều phiền phức sao?

Một tiếng trôi qua, cửa chậm rãi mở ra, vẻ mặt Bùi Uyên ảo nảo bước đi.

“Thật kỳ lạ, chất độc này không dễ dàng loại bỏ hết được, tôi nghiên cứu một tiếng chỉ giải được đại khái, thành phần cụ thể chưa tìm được tôi đành phải bất lực.”

Nhớ năm đó, Bùi Uyên chỉ cần quan sát một vài điểm nhỏ trên người bệnh đã biết được độc gì, chỉ cần 3 phút đã đưa ra phương pháp giải quyết làm cho cả học viện kinh ngạc.

Vậy mà bây giờ, mất cả 1 tiếng, khái niệm quỷ quái gì đây?

Sắc mặt Đồng Trác Khiêm không thay đổi, trong cổ như bị một cây kim đâm ngang, Bỏ lại tàn thuốc, cất bước đi vào trong nhìn Phục Linh hôn mê trên giường, đau lòng vô cùng cúi người ôm lấy cô nói: “Mạnh Phục Linh, ông đây kêu em tỉnh dậy.”

Âm thanh kia như đang tuyệt vọng vang khắp căn nhà, như thiêu đốt nội tâm con người.

Bùi Uyên thấy dáng vẻ này, đôi mắt nhỏ nheo lại, cất cao giọng nói: “Gấp cái gì? Sáng mai cô ấy sẽ tỉnh dậy, chất độc này chỉ làm cô ấy hôn mê từ xế chiều đến sáng hôm sau, giống như là đang ngủ, tôi phải về phòng nghiên cứu tìm ra giải pháp nếu không thời gian tỉnh lại sẽ càng ngày càng ít, chỉ sợ một ngày nào đó không tỉnh nữa.”Khởi động chiếc Hummer, một đường thẳng chạy như điên.

Cảnh cửa biệt thự Tân Hà đã sớm mở rộng ra, đèn đuốc sáng trưng cả căn biệt thự.

Phục Linh được đưa xuống xe mang vào bên trong biệt thự, cả quá trình Đồng Trác Khiêm không giao cho ai hết tự mình làm, nhìn thấy mũi kim tiêm cũng do mình tiêm cho cô, làm xong hết mọi chuyện Đồng Trác Khiêm mở miệng hỏi: “Bọn họ tới chưa?”

“Lão đại, bọn họ đang trên đường đến.” Tề Phàm đứng phía sau trả lời.

Trong mắt hiện lên tia lửa bùng cháy cũng có chút hoang mang, Đồng Trác Khiêm lạnh lùng nói: “Trong vòng ba phút phải có mặt tại đây cho tôi.” Ngữ khí mang tính chất khẳng định không cho phép từ chối.

Vừa dứt lời dưới lầu đã có tiếng bước chân đi tới, Bùi Uyên đang ngủ nửa đêm có người đến kéo chăn ra, mặc dù vậy nhưng cả người vẫn rất tỉnh táo không có chút mệt mỏi.

“Ông Đồng, chào ngài ――”

Bùi Uyên là một người cao to, có thể thấy là một người đàn ông chính trực, chưa kịp nói xong đã bị tiếng nói trầm thấp của Đồng Trác Khiêm: “Đừng có nói nhảm, làm việc quan trọng trước đi, xem cô ấy, cần phải loại bỏ chất độc trong người ra cho lão tử.”

Bùi Uyên là chuyên gia giải độc nổi tiếng cả trong và ngoài nước, những chất độc bình thường hắn không có hứng thú nhưng mà gần đây có nhận được mấy tin tức, có chất độc ở nước ngoài truyền vào, tạm thời ngăn chặn chất độc phát tán thì có thể, cho đến tận bây giờ cũng không thể loại bỏ hoàn toàn.

Hứng thú của hắn ngay lập tức bị khơi dậy, lập tức chạy đến, tính tình của hắn cũng khá cởi mở nghe Đồng thiếu nói như thế cũng không để ý gì, thay bộ đồ tiệt trùng rồi đi vào trong.

Đồng Trác Khiêm cũng tính đi vào trong đã bị Bùi Uyên ngăn lại: “Xin dừng bước, bên trong tạm thời giao cho tôi phụ trách đi.”

Đồng thiếu không nói gì coi như ngầm đồng ý.

Thời gian này mọi người đều đang rất lo lắng, Đồng Trác Khiêm rút ra một điếu thuốc, hút một hơi rồi nhìn vào trong, một hơi lại nhìn vào trong cứ như vậy lập đi lập lại.

Căn phòng hiện giờ Phục Linh đang nằm là căn phòng chuyên dụng trong biệt thự, bên trong đầy đủ thiết bị chăm sóc, chữa bệnh cũng như làm phẫu thuật, bệnh viện chưa chắc đã bằng, vì thế Đồng Trạch Khiêm mới dám đưa Phục linh tới đây trị liệu.

Mọi người không ai nói chuyện, cũng không có bất kì hành động dư thừa gì.

Lúc trên đường đi Đồng phu nhân có gọi điện thoại tới nói là ba mẹ Phục Linh đang ở nhà họ Đồng, có nên nói tình huống của Phục Linh cho họ hay không, Đồng thiếu suy nghĩ một hồi mới nói không cần.

Dù sao kết quả cúi cùng vẫn còn chưa có, nói ra mọi người sẽ bị kích động, không phải tăng thêm nhiều phiền phức sao?

Một tiếng trôi qua, cửa chậm rãi mở ra, vẻ mặt Bùi Uyên ảo nảo bước đi.

“Thật kỳ lạ, chất độc này không dễ dàng loại bỏ hết được, tôi nghiên cứu một tiếng chỉ giải được đại khái, thành phần cụ thể chưa tìm được tôi đành phải bất lực.”

Nhớ năm đó, Bùi Uyên chỉ cần quan sát một vài điểm nhỏ trên người bệnh đã biết được độc gì, chỉ cần 3 phút đã đưa ra phương pháp giải quyết làm cho cả học viện kinh ngạc.

Vậy mà bây giờ, mất cả 1 tiếng, khái niệm quỷ quái gì đây?

Sắc mặt Đồng Trác Khiêm không thay đổi, trong cổ như bị một cây kim đâm ngang, Bỏ lại tàn thuốc, cất bước đi vào trong nhìn Phục Linh hôn mê trên giường, đau lòng vô cùng cúi người ôm lấy cô nói: “Mạnh Phục Linh, ông đây kêu em tỉnh dậy.”

Âm thanh kia như đang tuyệt vọng vang khắp căn nhà, như thiêu đốt nội tâm con người.

Bùi Uyên thấy dáng vẻ này, đôi mắt nhỏ nheo lại, cất cao giọng nói: “Gấp cái gì? Sáng mai cô ấy sẽ tỉnh dậy, chất độc này chỉ làm cô ấy hôn mê từ xế chiều đến sáng hôm sau, giống như là đang ngủ, tôi phải về phòng nghiên cứu tìm ra giải pháp nếu không thời gian tỉnh lại sẽ càng ngày càng ít, chỉ sợ một ngày nào đó không tỉnh nữa.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...