Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 46: Cá Cược



Đương nhiên, em là con gái, làm nũng chơi xấu cũng có thể hiểu được…

Cố Sơ thất thần, sau khi tỉnh lại thì anh đã đi xa rồi.

“Này!” Cô một lần nữa ngăn cản anh đánh bóng.

Lục Bắc Thâm đón lấy bóng của đồng đội, né qua một bên, buông một câu: “Khỏi mong nghe được câu xin lỗi của anh, đừng hòng!”

Cố Sơ đứng chính giữa sân bóng rổ, nghiến răng nghiến lợi, suy nghĩ rồi lập tức chạy tới đứng dưới rổ bóng. Lúc này, tất cả mọi người đều không thể chơi nữa. Lục Bắc Thâm không vui, dùng sức đập mạnh quả bóng sang một bên, sải bước lên trước: “Mấy môn học của bọn em nhàn lắm sao?”

Nhìn thấy biểu cảm đó của anh, Cố Sơ bỗng trở nên bình tĩnh, nụ cười trông rất đáng đấm: “Bị anh đoán trúng mất rồi. Bọn em vừa mới nhập học, vẫn còn đang trong giai đoạn làm quen với môi trường, thế nên em có vô số thời gian dây dưa với anh. Xin lỗi đi, học trưởng!”

Lần này tới lượt Lục Bắc Thâm nghiến răng.

“Cô bé! Bắc Thâm ức hiếp em chuyện gì rồi?” Có cậu bạn nhiều chuyện hỏi.

Lục Bắc Thâm ném một ánh mắt về phía đó, cậu bạn kia im miệng, nhịn cười.

“Con người em chẳng có sở thích gì, điểm đặc biệt nhất chính là lòng dạ hẹp hòi. Hôm nay anh đã đắc tội với ‘bổn cô nương’, nếu không xin lỗi, ‘bổn cô nương’ tuyệt đối không để yên đâu.” Cố Sơ dựa vào cột bóng, ung dung nói: “Đại học A có lớn thế nào cũng chỉ là một trường học mà thôi, muốn điều tra tất cả các thông tin của anh dễ như trở bàn tay. Anh cũng nói đấy thôi, em có rất nhiều ‘đồng bọn’, mỗi người một miếng nước bọt nhỏ thôi cũng đủ nói cho anh chết.”

Đầu mày Lục Bắc Thâm sắp nhíu lại đến chảy nước rồi.

“À, em nghe nói, một thời gian nữa đội bóng rổ của các anh sẽ đánh một trận giao hữu với đội trường Phúc Đán, đúng không? Hi hi.” Cố Sơ đứng cũng mệt rồi, bèn ngồi bệt hẳn xuống, ngẩng đầu nhìn Lục Bắc Thâm cười ha ha: “Chỉ vì anh không xin lỗi, vì lòng tự trọng của một mình anh, chỉ vì anh cố chấp, cứng đầu mà ảnh hưởng tới việc luyện tập của đội bóng rổ, như vậy có được không, học trưởng?”

“Này! Đủ rồi đấy!” Có một nữ sinh cảm mến Bắc Thâm không chịu nổi: “Vẫn chưa chịu thôi sao? Mở miệng ra là ‘học trưởng’, cậu có từng tôn trọng hai chữ này không?”

Cố Sơ nghiêng đầu, nhìn vào đôi mắt đầy phẫn nộ đó: “Cậu là bạn gái của anh ta?”

Cô bạn kia nghẹn lời: “Tôi chỉ không chịu nổi hành vi của cậu mà thôi, tránh ra, chúng tôi còn muốn xem bóng.”

Không ai hùa theo cô ta, vì việc tới nhập trường rầm rộ của Cố Sơ khiến cô bỗng chốc trở thành một người ai ai cũng biết, không ai muốn đắc tội với cô. Cố Sơ đương nhiên cũng không coi cô ta ra gì, hừ một tiếng: “Cậu không phải bạn gái của anh ta thì bớt lo chuyện bao đồng đi.”

Cô bạn kia muốn phản kích nhưng thấy xung quanh không có ai nói đỡ cho mình đành ngậm bồ hòn làm ngọt.

Lục Bắc Thâm vẫn đứng ở chỗ cũ, hai tay đút trong túi quần thể thao, mím môi không nói. Một lúc sau anh có động tĩnh, giơ tay ra, nói với đồng đội: “Đưa bóng cho tớ!”

Đồng đội ném trái bóng rổ cho anh, anh đón lấy một cách chuẩn xác, sau đó đập mấy cái xuống đất. “Xem ra em đúng là muốn đối đầu với anh rồi. Được, nếu đã vậy, anh cho em năm quả bóng cơ hội.”

Cố Sơ nhướng mày, nực cười: “Anh cho em cơ hội?”

Lục Bắc Thâm giơ tay nắm chắc quả bóng: “Anh cho em năm cơ hội ném bóng vào rổ, chỉ cần em ném trúng rổ hai quả, anh sẽ xin lỗi em, nếu không thì tránh xa anh một chút.”

Cố Sơ sững người, cô không ngờ anh lại đưa ra yêu cầu này.

“Thế nào? Bây giờ em hối hận vẫn còn kịp.” Lục Bắc Thâm thấy cô chần chừ, khóe mắt ánh lên nụ cười.

“Được, ném thì ném.” Cố Sơ trước nay không thích mấy lời đe dọa. Cô đứng dậy nhanh gọn, bước lên đoạt lấy quả bóng rổ trong tay anh: “Tốt nhất anh nói lời phải giữ lấy lời, có nhiều người chứng kiến lắm đấy.”

Lục Bắc Thâm cười với thái độ thiếu nghiêm túc.

Cố Sơ cắn răng, ôm quả bóng rổ, đập vài cái xuống đất. Quả bóng vừa nảy lên cô đã không đón kịp, để nó chạy mất. Chẳng mấy chốc, nó được bàn tay lớn của Lục Bắc Thâm giữ lại. Anh cười càng thêm đắc ý: “Bóng còn cầm không vững, vẫn muốn cá cược với anh?”

Có cậu bạn khác chạy tới tỏ vẻ ân cần: “Để anh dạy em mấy bước cơ bản.”

Cố Sơ còn chưa đồng ý, Lục Bắc Thâm đứng bên đã uể oải lên tiếng: “Đương nhiên, em là con gái, làm nũng chơi xấu cũng có thể hiểu được.”

“Anh làm nũng chơi xấu thì có!” Cố Sơ không phục, mạnh mẽ cướp lại quả bóng: “Anh đứng có chớp mắt đấy, mở to mắt ra mà xem ‘bổn cô nương’ thắng anh kiểu gì.”

Dẫn bóng tới trước vạch, cô quay đầu lại: “Anh không định yêu cầu em bắt buộc phải ném quả ba điểm đấy chứ?”

“Chỉ cần em ném vào, một điểm cũng được.” Lục Bắc Thâm lại ác ý bổ sung thêm một câu: “Bé con! Có cần anh dạy em phân biệt bóng ba điểm và bóng một điểm không?”

“Đã nhớ rồi, cảm ơn anh!” Cố Sơ không nể tình…
Chương trước Chương tiếp
Loading...